Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Phan_102

CHƯƠNG 168: KHÔNG PHẢI CHỈ LÀ THÀNH THÂN THÔI SAO?

Ban đêm, trong Nhật Nguyệt sơn trang mở một bữa tiệc gia đình náo nhiệt. Cục Bông ngồi trong ổ nhỏ bằng vải Vân cẩm tinh xảo, vô cùng tò mò nhìn xung quanh.

“Lăng nhi của ta đúng là tốt số mà”. Thẩm phu nhân nói. “Ra ngoài một chuyến không những giải được hàn độc mà còn tìm được phượng hoàng”

Ám vệ nghe vậy trong nháy mắt không vui, sao có thể nói Thiếu cung chủ nhà ta là nhặt về chứ, rõ ràng là con ruột của Thẩm công tử, chúng ta đều có thể làm chứng!

“Chíp!”. Cục Bông ngẩng đầu, há mỏ đòi ăn.

Tần Thiếu Vũ dùng đũa chấm vài giọt rượu Lê Hoa đút cho nó.

“Ê!”. Thẩm Thiên Lăng hết hồn, muốn ngăn lại nhưng đã chậm. Sau khi Cục Bông uống rượu xong, đầu tiên là cứng người lại, sau đó hoang mang nằm xuống ổ.

Thẩm Thiên Lăng khẩn trương nhìn chằm chằm nó.

“Chíp”. Một lát sau, Cục Bông lắc lắc đầu, xoè cánh đứng dậy.

Hình như không sao? Thẩm Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm, cầm đĩa muốn múc cho nó một ít mật Hoa quế thì Cục Bông đã lắc lư chạy đến trước mặt cha nó, nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.

Cực kì thê thảm!

Thẩm Thiên Lăng: …

Ám vệ: …

Những người còn lại trên bàn: …

Đầu sỏ gây nên tội lỗi là Tần cung chủ bình tĩnh bỏ con trai vào ổ, giao cho ám vệ bên cạnh. “Mang nó đi nghỉ ngơi”

“Vâng”. Ám vệ ôm Thiếu cung chủ nhà mình trở về.

“Ai cho ngươi đút nó uống rượu?”. Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng phàn nàn. “Nó còn nhỏ mà”

Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một đũa thịt bò. “Chơi có vẻ vui”

Đây là lý do quỷ gì. Thẩm Thiên Lăng vừa ăn vừa giận, sao không lấy ngươi ra mà chơi?

Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, múc cho hắn một chén canh cá nhỏ. “Coi chừng có xương”

Thẩm phu nhân lấy khăn lau nước mắt. “Lúc trước mới đi, nương còn lo hai đứa sẽ mâu thuẫn với nhau, hôm nay thấy các ngươi ân ái như vậy cũng yên tâm”

Thẩm Thiên Lăng bây giờ mới phát hiện cả bàn đang nhìn mình, vì vậy trong phút chốc sởn gai ốc. Các ngươi ăn cơm thì ăn đi, ánh mắt gì thế này?

“Khụ khụ”. Thẩm trang chủ bưng chén rượu lên, nói với Tần Thiếu Vũ. “Lần này vất vả cho ngươi rồi”

“Nhạc phụ khách khí, đây là bổn phận của Tần mỗ”. Tần Thiếu Vũ cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch. “Thật ra lần này ta mang Lăng nhi về là có việc muốn nhờ”

Thẩm Thiên Lăng lập tức khẩn trương, ngươi có chắc là muốn nói trước mặt nhiều người như vậy không?

Tần Thiếu Vũ nói. “Ta muốn thành thân với Lăng nhi”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thật đúng là nói trước mặt nhiều người.

“Mới vừa từ xa trở về, cần gì nóng vội như vậy”. Thẩm trang chủ cười nói. “Trước hết nghỉ ngơi một thời gian đã”

Trong lòng Thẩm Thiên Lăng chột dạ, chẳng lẽ cha muốn hối hôn?

Tần Thiếu Vũ cũng không nhiều lời nữa, sau khi ăn cơm xong thì ngồi trò chuyện một lúc rồi mới về phòng nghỉ ngơi. Thẩm Thiên Lăng vốn định về xem tiểu phượng hoàng tỉnh chưa thì bị Thẩm phu nhân gọi lại.

“Mẫu thân có việc gì ư?”. Thẩm Thiên Lăng đỡ nàng.

“Hơn hai năm không gặp, nói chuyện với nương một lát”. Thẩm phu nhân vỗ vỗ tay hắn. “Nói về đại ca ngươi đi, cũng hơn một năm không gặp rồi”

“Cũng được”. Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ. “Ngươi về trước đi”

Tần Thiếu Vũ đáp ứng. “Lát nữa ta qua đón ngươi”

Những người xung quanh thầm chậc lưỡi, ở trong nhà mà còn đi đón, ân ái đến mức không chịu nổi!

Vậy mà trang chủ còn không chịu để tiểu công tử thành thân, thật không hợp lý!

Trong phòng Thẩm phu nhân rất thanh tịnh, mùi hương thanh nhã dễ chịu. Thẩm Thiên Lăng rót chén trà đưa nàng. “Mẫu thân muốn nói gì?”

“Thân thể không sao rồi chứ?”. Thẩm phu nhân hỏi.

“Vâng”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Quỷ thủ tiền bối rất tốt, ta ở Nhiễm Sương đảo hơn nửa năm, mỗi ngày hắn đều sắc thuốc cho ta, đã hoàn toàn không bị lạnh nữa”

“Cổ độc thì sao?”. Thẩm phu nhân nắm tay hắn.

“Không sao rồi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Mẫu thân đừng lo”

“Không sao là tốt rồi”. Khoé mắt Thẩm phu nhân đỏ lên. “Nếu sớm biết thuốc kia có vấn đề, bất luận thế nào ta cũng không cho ngươi uống”

“Mẫu thân đừng tự trách”. Thẩm Thiên Lăng an ủi. “Dù từng trúng độc nhưng hiện tại ta rất khoẻ mạnh, không có gì đáng ngại”

“Không biết vì sao cậu ngươi phải hại ngươi”. Thẩm phu nhân lau nước mắt. “Lúc trước đọc được mật báo của Thiếu Vũ, ta lập tức phái người đến Đường gia bảo tìm hắn, nghĩ dù thế nào cũng phải lấy được thuốc giải, ai ngờ hắn đã bỏ trốn, không biết đi nơi nào”

“Ngoại trừ mẫu thân, còn ai biết việc này không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Còn ông ngoại ngươi nữa”. Thẩm phu nhân nói. “Cha ngươi vẫn xem ngươi là bảo bối, nếu hắn biết chuyện này…”

“Đừng nói cho cha”. Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng nói. “Nếu không lại liên luỵ tới mẫu thân”

“Liên luỵ ta là chuyện nhỏ”. Thẩm phu nhân thở dài. “Nhưng cho dù ngàn lần sai thì cũng là ca ca ta, con trai của ngoại ngươi. Ta sợ cha ngươi sẽ gây xung đột với Đường gia bảo, đến lúc đó mất nhiều hơn được”

“Ông ngoại thấy sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Ông ngoại thương ngươi nhất, đương nhiên cũng giận tím mặt”. Thẩm phu nhân nói. “Hắn thậm chí còn đoán hồi nhỏ cơ thể ngươi không khoẻ cũng vì cậu ngươi giở trò”

“Dù sao chuyện cũng qua rồi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Xem như chưa từng xảy ra là được”

Thẩm phu nhân thở dài, vươn tay chỉnh lại quần áo cho hắn. “Chỉ tội cho ngươi phải chịu khổ nhiều năm như vậy. Nếu sau này còn gặp lại cậu ngươi, ta nhất định hỏi rõ đến tột cùng hắn muốn thế nào”

Cậu của Thẩm Thiên Lăng tên là Đường Trác, trước kia Tần Thiếu Vũ vì bảo vệ Thẩm Thiên Lăng mà không kể hết mọi chuyện cho Thẩm phu nhân nghe, chỉ nói trong thuốc có cổ trùng, muốn nàng để ý đến người đưa thuốc một chút, những chuyện khác vẫn chưa nói gì. Nếu Thẩm gia biết Đường Trác là người của Phượng Cửu Dạ, nhất định sẽ tìm hiểu nguồn gốc Thẩm Thiên Lăng trúng cổ độc vì làm việc cho Ma giáo. Đến lúc đó tám chín phần lại xảy ra chuyện, cho nên bớt được việc nào hay việc nấy.

“Mẫu thân đừng tự trách nữa”. Thẩm Thiên Lăng đấm chân cho nàng. “Hiện tại ta rất tốt”

“Lúc trước ngươi khóc lóc không chịu đi Nam Hải, cả nhà hợp lại khuyên ngươi, muốn ngươi thân thiết với Thiếu Vũ hơn”. Thẩm phu nhân nói. “Bây giờ ngươi về rồi ta lại không nỡ đưa ngươi cho hắn”

“…”. Không nỡ cũng phải đưa, chúng ta đã xx rồi, lại còn xx rất nhiều lần! Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn nói. “Dù thành thân rồi sau này ta cũng sẽ thường xuyên về thăm cha và nương”

“Muốn theo hắn thật sao?”. Thẩm phu nhân thử hỏi. “Nếu không cha ngươi sẽ nghĩ cách giải quyết”

Quả nhiên là muốn hối hôn! Thẩm tiểu thụ thở dài. “Ta rất nghiêm túc”

“Nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân”. Thẩm phu nhân nói. “Lúc trước chỉ có hắn mới giải độc được cho ngươi, nhưng bây giờ…”

“Nương”. Thẩm Thiên Lăng cắt ngang. “Ta thật lòng thích hắn”

Thẩm phu nhân: …

“Hai năm qua chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Có lúc bình yên, có lúc nguy hiểm, thậm chí còn suýt mất mạng. Nếu đổi thành người khác, chắc cũng không bảo vệ ta được đến bây giờ”

“Nguy hiểm vậy sao?”. Tim Thẩm phu nhân đập nhanh. “Vậy mà ngươi còn theo hắn!”

“Cùng nhau trải qua sống chết lại càng khó chia xa”. Thẩm Thiên Lăng nắm tay nàng. “Cha không đồng ý thì thôi, nhưng mẫu thân phải giúp ta”

Thẩm phu nhân u sầu. “Vậy làm sao ta ôm cháu được”

Thật ra ngươi đã có một đứa cháu nhưng chuyện này tạm thời không thể nói! Thẩm Thiên Lăng còn đang suy nghĩ tìm lời để nói thì đột nhiên truyền đến tiếng kêu, sau đó Cục Bông rơi thẳng xuống. “Chíp!”

Thẩm Thiên Lăng vội tiếp được.

Tần Thiếu Vũ đậy lại mái ngói, tiếp tục bắt chéo chân hóng gió, bên môi có ý cười nhàn nhạt.

“Sao đang êm đẹp lại rơi từ trên nóc nhà xuống?”. Thẩm phu nhân kinh hoảng vỗ ngực. “Còn tưởng là ám khí”

“Chắc là nó nghịch ngợm”. Thẩm Thiên Lăng che giấu dùm nam nhân của hắn, sau đó đặt Cục Bông lên bàn.

“Chíp!”. Sau khi tỉnh rượu, Cục Bông rất có tinh thần, nhảy hai vòng trên bàn rồi xoè cánh muốn Thẩm phu nhân ôm một cái.

“Thật đáng yêu”. Thẩm phu nhân bị chọc cười. “Chả trách ai cũng nói là ngươi sinh”

“Nương”. Thẩm Thiên Lăng nóng nảy.

Cục Bông ngồi trong lòng bàn tay Thẩm phu nhân, đôi mắt hạt đậu rất thân thiện.

“Nó rất biết điều”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Mẫu thân nhất định sẽ thích”

Cho dù thích thì cũng không phải cháu trai thật. Thẩm phu nhân tiếc nuối. “Xem ra khuyên ngươi không được, cũng chỉ đành trông mong đại ca ngươi cưới được một người vợ tốt”

Trong lòng Thẩm Thiên Lăng hơi vặn vẹo.

“Vẻ mặt gì thế này?”. Thẩm phu nhân bối rối.

Thẩm Thiên Lăng còn đang nghĩ có nên làm đệm cho đại ca của hắn hay không.

“Đừng nói lời đồn ngoài đầu ngõ là thật nhé”. Sắc mặt Thẩm phu nhân trắng bệch. “Hắn quả thật tìm một người hái thuốc trong núi ư?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Người hái thuốc đó chính là một thần y rất lợi hại! Nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc suy xét điều này, mà phải làm sao để nói với nương chuyện đại tẩu của hắn là nam nhân!

“Ôi, ta không thật không chịu nổi”. Thấy mặt hắn lộ vẻ khó xử, Thẩm phu nhân ôm ngực thở dốc. “Ngươi đừng nói nữa”

“Nương”. Thẩm Thiên Lăng hết hồn, vội tiến lên vuốt lưng cho nàng. “Ngươi không sao chứ?”

“Mệnh ta là mệnh gì thế này”. Thẩm phu nhân than thở.

Thẩm Thiên Lăng nhanh trí nói. “Mệnh phú quý cát tường”

Thẩm phu nhân vô lực xua tay. “Cho dù nói êm tai đi chăng nữa cũng vô ích”

“Thật mà”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Diệp đại ca…”

“Đừng nhắc đến tên này”. Thẩm phu nhân cắt ngang. “Trong lòng ta hoảng hốt”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Thôi, trở về đi”. Thẩm phu nhân nói. “Để ta một mình suy nghĩ”

“Hay là ta ở đây với mẫu thân?”. Thẩm Thiên Lăng đề nghị, đương nhiên quan trọng hơn là muốn thủ thỉ khuyên nhủ.

“Ngươi ở đây thì có ích gì”. Thẩm phu nhân nói. “Nhìn càng bực bội”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy tâm trạng phức tạp, sao lại bực bội chứ, rõ ràng ta mới về chưa tới một ngày.

“Cứ để ta một mình là tốt nhất”. Thẩm phu nhân nói. “Về đi”

“Vậy ta gọi nha hoàn vào”. Thẩm Thiên Lăng căn dặn. “Mẫu thân ngủ sớm đi”

Thẩm phu nhân gật đầu, nhìn hắn và tiểu phượng hoàng ra khỏi phòng.

“Sao rồi?”. Tần Thiếu Vũ đang tựa vào tàng cây ngoài sân chờ đợi.

“Đã nghe lén mà còn hỏi gì nữa”. Thẩm Thiên Lăng đưa Cục Bông cho hắn. “Ôm con trai ngươi nè”

“Đang giận hả?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Cha nương không muốn chúng ta thành thân”. Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng u sầu. “Cũng không muốn đại ca và Diệp đại ca thành thân”

“Hôn sự của Thiên Phong và Diệp Cẩn e rằng không phải do Thẩm trang chủ và Thẩm phu nhân định đoạt”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mà là mệnh lệnh của Hoàng thượng”

“Vậy chúng ta thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Chẳng lẽ cũng nhờ Hoàng thượng tứ hôn?”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Ta muốn dựa vào chính mình mang ngươi về Truy Ảnh cung”

“Vậy bây giờ phải làm sao?”. Thẩm Thiên Lăng cảnh giác. “Báo trước là ta sẽ không chấp nhận ý tưởng quái quỷ kia của ngươi”. Bị bắt gặp lúc đang xx thì rất hạ lưu! Cũng đâu phải thích khoe thân! Cho dù giả vờ cũng không được!

Tần Thiếu Vũ cười nói. “Vậy ta đành phải cướp tân nương thôi”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp, ngươi chỉ nhất thời nổi hứng nói một câu thôi đúng không?

“Ta về chuẩn bị người”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười. “Đến lúc nào rồi mà còn quậy”

“Nếu không thì phải làm thế nào?”. Tần Thiếu Vũ nghiêm trang nói. “Tấm thân trinh trắng của ta đều đã cho ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm”

Thẩm Thiên Lăng hết nói nổi nhìn hắn, bước nhanh về phía trước.

Đi chung đường với lưu manh thật đáng sợ.

“Hay chúng ta đổi biện pháp?”. Tần Thiếu Vũ đuổi theo hắn.

“Ngươi thì có phương pháp gì tốt chứ?”. Trong mắt Thẩm Thiên Lăng tràn ngập thiếu tín nhiệm.

“Nói rằng trong bụng ngươi có…”

Lời còn chưa nói hết, Thẩm Thiên Lăng đã đập cho hắn một trận, cực kì bạo lực.

Cục Bông ngồi trên cây hớn hở xem toàn bộ quá trình, đồng thời nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lao xuống đá cha nó vài cái.

“Này cũng không được kia cũng không được, rốt cuộc đến chừng nào ngươi mới thành thân với ta?”. Tần Thiếu Vũ nắm lấy cổ tay Thẩm Thiên Lăng. “Cũng không thể khiến ta đợi đến bảy tám chục tuổi”

“Không phải chỉ là thành thân thôi sao, làm gì mà phức tạp quá vậy!”. Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Sáng mai ta sẽ tự đi tìm cha!”

Cực kì dũng cảm!

CHƯƠNG 169: CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY?

Sáng hôm sau, ánh mặt trời ôn hoà chiếu vào cửa sổ, Thẩm Thiên Lăng mơ màng kéo chăn trùm đầu, định ngủ thêm một lúc nữa.

Bên tai truyền tới tiếng cười khẽ, sau đó có một nụ hôn ấm áp rơi xuống vành tai. “Heo”

“Đừng quậy”. Thẩm Thiên Lăng lăn vào sát tường.

“Dậy ăn sáng”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn lên. “Nghe lời”

“Bây giờ còn rất sớm”. Thẩm Thiên Lăng ngáp.

“Ta đợi không kịp”. Tần Thiếu Vũ mặc quần áo giúp hắn.

“Ngươi đợi không kịp cái gì?”. Thẩm Thiên Lăng hoang mang.

“Ngươi nói xem?”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Hôm qua đã nói rồi, không cho đổi ý”

Thẩm Thiên Lăng: …

Có những chuyện không cần phải nhớ kĩ như vậy đâu!

“Ăn sáng trước hay đi tìm nhạc phụ trước?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng ôm chăn bình tĩnh trở về giường. “Ta muốn ngủ thêm chút nữa”

Khẩn khẩn khẩn khẩn trương.

“Không được ngủ”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn vào lòng. “Ngươi không thể bội tình bạc nghĩa như vậy, đã xx với ta rồi, phải chịu trách nhiệm đi chứ”

“Ta không muốn chịu trách nhiệm”. Thẩm Thiên Lăng lui vào trong chăn. “Ta đã quen bội tình bạc nghĩa rồi, thiếu hiệp ngươi hãy nhân cơ hội còn trẻ tuổi xinh đẹp mà tìm người tốt gả qua đi”

“Không”. Tần Thiếu Vũ đè lên người hắn. “Ta chỉ muốn ngươi”

“Ngươi đừng sờ lung tung!”. Thẩm Thiên Lăng căm giận kháng nghị.

Tần Thiếu Vũ xoay người hắn lại, cúi đầu dịu dàng hôn xuống.

Thẩm tiểu thụ cằn nhằn nhắm mắt lại, cực kì cam chịu.

“Chúng ta cùng đi nhé?”. Sau khi hôn xong, Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.

Thôi thì thà một lần đau, Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi. “Không cần, ngươi ở ngoài cửa chờ ta”

“Được”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Không cần khẩn trương, cùng lắm thì chúng ta bỏ trốn, ta biết kiếm tiền, lại ít tiêu xài, ngươi sẽ không lỗ vốn đâu”

Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, vòng tay qua cổ hắn. “Ừ, nếu cha không chịu, ta sẽ mang ngươi bỏ trốn!”

Sau khi ăn sáng xong, hai người đến thư phòng.

“Trang chủ”. Người hầu ở bên ngoài nói. “Tiểu thiếu gia có việc tìm ngài”

“Thật hiếm khi thấy hắn dậy sớm”. Thẩm trang chủ buông quyển sách trên tay xuống. “Gọi hắn vào đây”

“Cha”. Thẩm Thiên Lăng đẩy cửa bước vào.

“Sao dậy sớm vậy?”. Thẩm trang chủ hỏi. “Đi đường nhiều ngày liền, về đến nhà thì hãy nghỉ ngơi nhiều một chút”

Ta cũng rất muốn ngủ! Thẩm tiểu thụ bi thương rơi lệ, nếu hôm qua ngươi đáp ứng hôn sự của bọn ta thì hiện tại ta còn đang vùi đầu trong chăn mà ngủ thoả thích!

“Ăn sáng chưa?”. Thẩm trang chủ lại hỏi.

“Dạ rồi”. Thẩm Thiên Lăng ngồi bên cạnh hắn. “Ta có chuyện muốn nói với cha”

“Ngươi muốn hối hôn ư?”. Thẩm trang chủ hỏi.

Đương nhiên không phải! Thẩm Thiên Lăng lấy can đảm nói. “Ta muốn thành thân với hắn”

Thẩm trang chủ nghe vậy trong lòng buồn bực. “Chuyện này không vội, để đó sau này rồi tính”

“Có gì đâu mà phải tính”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Trước kia ngươi rõ ràng đã đáp ứng”. Hơn nữa đã nhận sính lễ rồi!

“Ngươi cũng biết là trước kia”. Thẩm trang chủ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Trước kia bảo ngươi thân thiết với hắn một chút, ngươi khóc lóc không chịu, hiện tại còn mong ngóng được thành thân”

“Cha thấy hắn không tốt ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Cho dù tốt cũng là nam nhân!”. Thẩm trang chủ vừa nghĩ đến sự thật tàn khốc này thì lại đau đầu.

“Nam nhân thì sao, cha cũng là nam nhân”. Thẩm Thiên Lăng lầm bầm. “Chẳng lẽ ngươi còn kì thị nam nhân?”

“Muốn ăn đòn có phải không?”. Thẩm trang chủ giơ tay lên.

Sao vừa về là đánh rồi, phải thể hiện tình cha con một chút chứ! Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nói. “Nhưng khắp thiên hạ đều biết chuyện giữa ta và hắn, nếu cha ngăn cản nhất định sẽ bị viết thành Vương mẫu nương nương không biết lý lẽ, không chừng còn liên luỵ tới Nhật Nguyệt sơn trang”. Chỉ nghĩ thôi đã thấy thảm!

Thẩm trang chủ trợn mắt nhìn.

“Cha, ngươi đáp ứng đi”. Thẩm Thiên Lăng kiên trì.

“Để ta nghĩ thêm một chút”. Thẩm trang chủ vẫn không thoả hiệp.

“Có gì đâu mà nghĩ, cứ quyết định vậy đi!”. Thẩm Thiên Lăng xoay người chạy ra ngoài. “Ta phải nói cho mẫu thân biết, để nàng mời người tìm một ngày hoàng đạo!”

Thẩm trang chủ: …

Con cái kiểu gì thế này.

“Sao rồi?”. Tần Thiếu Vũ đang chờ hắn ngoài sân.

“Việc này không thể chậm trễ, chúng ta mau đi tìm mẫu thân”. Thẩm Thiên Lăng kéo hắn chạy ra hậu viện.

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Rốt cuộc kết quả thế nào?”

“Vẫn không chịu”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Nhưng không phản đối nữa”. Đây đã là tiến bộ lớn lắm rồi biết không!

“Vậy bây giờ chúng ta qua đó làm gì?”. Tần Thiếu Vũ lại hỏi.

Thẩm Thiên Lăng nói. “Tìm mẫu thân, nhờ nàng tìm người xem ngày Hoàng đạo”

“Không cần xem”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn vào lòng. “Chỉ cần ngươi đồng ý thành thân với ta, ngày nào cũng là ngày Hoàng đạo”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Ta biết nhạc phụ lo lắng điều gì”. Tần Thiếu Vũ hôn lên trán hắn. “Ta đi nói chuyện với hắn”

“Những thứ nên nói ta đều đã nói, ngươi còn muốn nói gì nữa?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Ngươi nghĩ nhạc phụ dễ bị thuyết phục như vậy sao?”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn ngồi xuống ghế. “Yên tâm, cứ giao cho ta là được”

“Vậy sao tối qua ngươi còn bắt ta đi?”. Thẩm Thiên Lăng phàn nàn, rõ ràng chính mình đã sớm có chuẩn bị.

“Chuyện này đương nhiên hai người phải cùng tiến lên”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. “Ngươi chịu trách nhiệm gây sự, ta chịu trách nhiệm nói lý lẽ, rất vừa vặn”

“Cái gì gọi là ta chịu trách nhiệm gây sự?”. Thẩm tiểu thụ kháng nghị, ta cũng rất biết lý lẽ được không!

“Đi thôi, trước hết mang ngươi về tiểu viện”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn đứng dậy. “Sau đó ta sẽ tìm nhạc phụ đại nhân”

“Vậy ngươi nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với hắn”. Thẩm Thiên Lăng căn dặn, sau khi suy nghĩ một chút lại nói. “Không được nói những chuyện kì quái”

“Ví dụ như?”. Tần Thiếu Vũ vừa đi vừa hỏi.

Thẩm Thiên Lăng bực tức nói. “Ví dụ như ta sinh cho ngươi một con chim”. Tuy nghe rất chém gió nhưng dựa theo trình độ quái dị và sở thích biến thái của nam nhân hắn thì hoàn toàn có thể làm ra được chuyện này! Quả thật muốn phát điên!

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, ôm hắn vào lòng hôn một cái rồi mới giao cho Bảo Đậu. “Chờ ta quay lại”

“Cung chủ đi thong thả”. Bảo Đậu rất có hảo cảm với vị cô gia (chồng của tiểu thư ~) tương lai này.

“Tiểu phượng hoàng đâu rồi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Sau khi tỉnh ngủ thì được ám vệ ôm đi dạo phố rồi”. Nhắc tới Cục Bông, Bảo Đậu rõ ràng không vui. “Ta muốn sờ một cái cũng không sờ được”

“Sau này có thời gian sẽ cho ngươi sờ”. Thẩm Thiên Lăng an ủi.

“Cũng đúng”. Ánh mắt Bảo Đậu rất chân thành. “Hay công tử sinh thêm một con đi”

“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng bị sặc trà.

“Ôi, công tử cẩn thận một chút”. Bảo Đậu vỗ lưng cho hắn. “Gấp cái gì chứ?”

Bị ngươi thả bom xong rất khó mà không gấp biết không? Thẩm Thiên Lăng bóp cằm hắn. “Người ngoài đồn đãi thì không tính, ngay cả ngươi cũng tin loại chuyện không thực tế này ư?”

“Không phải sự thật ư?”. Vẻ mặt Bảo Đậu nghiêm túc. “Lúc trước ta cũng không tin, nhưng sau khi Nhị thiếu gia nói là thật thì ta tin”

Thẩm Thiên Lăng: …

Là huynh đệ ruột thật sao?

“Còn đại thiếu gia và Diệp cốc chủ thì sao?”. BD hỏi. “Cũng là giả ư?”

Cái này thì là thật. Thẩm Thiên Lăng đưa cho hắn một miếng bánh Hoa quế, qua loa nói. “Con nít con nôi hỏi chuyện này làm gì?”

“Ta chỉ nhỏ hơn công tử hai tuổi mà thôi”. Bảo Đậu lầm bầm.

“Cho nên hai năm sau rồi hãy quan tâm tới chuyện này”. Thẩm Thiên Lăng dùng ngón trỏ gõ gõ bàn. “Được rồi, chúng ta nói tiếp chuyện Chu tiểu thư ngày hôm qua thôi”

Sao công tử có thể như vậy, cố ý nhử nhử. Ai mà chờ được hai năm chứ? Bảo Đậu thầm kháng nghị, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy sách ra chuyên tâm tám chuyện.

Chuyện của Chu tiểu thư vừa trớ trêu vừa trắc trở, phải nói suốt nửa canh giờ. Thẩm Thiên Lăng lúc đầu còn nghĩ là chuyện trong nhà, nhưng sau khi nghe ‘Chu tiểu thư vì bỏ trốn mà không tiếc ra đường tìm thuốc tăng lực’ đã thấy hơi chém gió. Đến lúc biến thành ‘Chu tiểu thư khóc sập tường thành, trời giáng xuống tuyết tháng sáu’ thì đã xem như nghe chuyện thần thoại, đồng thời hiểu rõ vì sao những quyển sách vỉa hè kể về mình lại bán chạy như vậy.

Trí tưởng tượng của quần chúng nhân dân quả thật vô hạn, nghĩ đến tận đâu đâu, giống y như ngựa xổng chuồng!

Lúc ăn cơm trưa, Tần Thiếu Vũ rốt cuộc ra khỏi thư phòng. Thẩm Thiên Lăng vừa thấy hắn thì bước lên đón. “Chuyện ra sao rồi?”

Bảo Đậu thức thời rời khỏi tiểu viện, để lại không gian cho hai người.

“Ừ”. Đáy mắt Tần Thiếu Vũ có chút ý cười.

“Ừ là ý gì?”. Thẩm Thiên Lăng khó chịu. “Được hay không?”

“Đương nhiên là được”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. “Nhạc phụ đồng ý rồi”

“Thật sao?”. Thẩm Thiên Lăng vui mừng.

“Lừa ngươi làm gì?”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn ngồi xuống bàn. “Ta tốt như vậy, nhạc phụ có lý do gì mà không đáp ứng?”

“Ngươi thuyết phục hắn thế nào?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.

Tần Thiếu Vũ lưu loát nói. “Đương nhiên nói cho hắn biết chúng ta đã dùng những tư thế gì để xx, hơn nữa ngươi còn sinh cho ta… ô!”

“Đừng quậy”. Thẩm Thiên Lăng hôn lên môi hắn, sau đó nói. “Nói chuyện đàng hoàng đi, ta rất nghiêm túc”

Ý cười trong mắt Tần Thiếu Vũ càng sâu, kéo Thẩm Thiên Lăng vào lòng. “Ta đáp ứng nhạc phụ suốt đời này sẽ đối xử tốt với ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể cho ngươi về nhà, khi cần thì sẽ giúp Thiên Phàm dọn sạch loạn đảng, cũng đáp ứng từ nay về sau sẽ cùng với Thiên Phong giữ gìn võ lâm yên ổn, chỉ những việc này thôi”

“Sao nhiều điều kiện vậy?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy nóng nảy. “Ngươi không cần…”

“Ta cam tâm tình nguyện”. Tần Thiếu Vũ cắt ngang, kề vào tai hắn thì thầm. “Chỉ cần có thể mang ngươi về Truy Ảnh cung, ta đồng ý làm tất cả mọi thứ”

Trong lòng ấm áp, Thẩm Thiên Lăng không biết nên nói gì.

“Ta yêu ngươi”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn lên mái tóc hắn.

Khoé mắt Thẩm Thiên Lăng ửng đỏ, hai tay ôm chặt eo hắn. “Ta cũng vậy”

Bầu trời đổ tuyết, hết thảy đều bình yên tươi đẹp.

Quyết định xong ngày thành thân, mọi người đều thoải mái không ít. Năm mới sắp tới, trong thành ngày càng náo nhiệt, mà người dân cũng thường thấy Tần cung chủ và Thẩm công tử tay trong tay dạo phố. Đương nhiên phía sau còn có thêm một đám ám vệ và một con tiểu phượng hoàng tròn vo.

“Cầm cho ấm tay”. Trong quán trà, Tần Thiếu Vũ đưa cho Thẩm Thiên Lăng một chén trà nóng.

“Thật náo nhiệt”. Thẩm Thiên Lăng bóc hạt dưa cho Cục Bông. Kiếp trước năm mới tối đa chỉ được nghỉ mấy ngày, thậm chí có khi còn phải làm việc. Đến thế giới này mới phát hiện, hoá ra năm mới có thú như vậy, nấu cháo tháng chạp, đi khắp nơi chúc Tết, mổ heo mua củi, mỗi người đều vui sướng, ngay cả không khí cũng tràn ngập ấm áp.

“Đúng vậy”. Ám vệ ở bên cạnh cảm thán. “Nếu tiểu Ngũ và Tả hộ pháp có ở đây thì tốt rồi”

Vừa nói xong, không khí trong nháy mắt nặng nề xuống. Những ám vệ còn lại đồng loạt dùng ánh mắt khiển trách hắn – Có biết ăn nói hay không, năm mới mà lại nói những chuyện này, chẳng biết nhìn tình huống gì cả!

Ám vệ thức thời cúi đầu. “Thuộc hạ lỡ lời”

“Cùng lắm thì đợi xuân về đi Đại Lý một chuyến là được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không chừng bọn họ đã có em bé rồi”

“Oa”. Ám vệ đồng loạt hít một hơi khí lạnh. “Đừng nha, Tả hộ pháp quả thật có thể sinh con ư?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Loại người gì thế này? Tin chắc rằng ta có thể sinh ra một con chim, nhưng lại không tin nữ nhân có thể sinh em bé!

“Vì sao không thể?”. Tần Thiếu Vũ bật cười.

“Tả hộ pháp sinh con ư?”. Ám vệ Giáp chậc lưỡi. “Quả thật không thể tưởng tượng là bộ dạng gì”

“Đúng vậy”. Ám vệ Ất nói. “Các ngươi nghĩ xem liệu lúc mới sinh ra có biết chạy hay không?”

Ám vệ Bính lắc đầu. “Chạy thì tính là gì, không chừng vừa sinh ra đã cao ba thước”

Ám vệ Đinh siết chặt nắm đấm. “Ta nghĩ nhất định phải cao bốn thước, còn cao hơn cả tiểu Ngũ!”

Nhất định cái đầu ngươi! Đầu Thẩm Thiên Lăng kêu ong ong.

May mà Tả hộ pháp không có ở đây, nếu không các ngươi nhất định bị treo trên cây phơi khô.

Một khắc sau, một cái ghế xé gió bay tới từ cầu thang.

Tần Thiếu Vũ nhếch môi, ngửa đầu uống cạn một chén rượu.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_100
Phan_101
Phan_103
Phan_104
Phan_105
Phan_106 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .